Tôi làm việc đầu tắt mặt tối suốt ngày đêm.Mấy năm trước, anh Harlan A."Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ.Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi.Nhưng sau nghĩ lại, ông tự nhủ: "Kể cũng phải, làm sao mình biết được lão này nói vô lý? Mình có học tiếng Thuỵ Điển, nhưng đâu phải là tiếng mẹ đẻ của mình! Như vậy rất có thể mình viết sai mà không biết.Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống.Tôi hoá ra chua chát và uất ức.Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện.Mấy ngàn năm sau, loài người vẫn còn đọc và thích đoạn văn bất hủ của Platon tả cái chết đó - đoạn văn ấy là một đoạn đẹp nhất, cảm động nhất trong văn học từ xưa tới nay.
