Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
