Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.Họ nào có tội tình gì.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Mực thước và tự nhiên.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.Nhưng mệt mỏi thì sao.
