Trong khi ông nói, tôi trút vali của tôi lên trên mặt bàn: 32 lọ kem thoa mặt, đều của những hàng cạnh tranh mà ông biết.Nhưng vấn đề không phải ở đó.Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng.Nhưng ông đã phí công công kích và đã hoàn toàn thất bại.Rồi nó ăn hai đĩa cháo, không phải ai mời mọc hết: Chính nó đã nấu cháo đó, nó tự đắc lắm, nó tự thấy quan trọng lắm.Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết.Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.Khi đợi tới lượt tôi để gởi thư bảo đảm, tôi để ý tới bộ mặt chán chường của thầy thư ký.Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng.Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ.