Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa.Bạn không phải trả tiền công.Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền.Rồi tôi ngội dậy lúc nào không hay.Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó.Điều ấy rất tự nhiên.Và khi được nghỉ ngơi rồi thì lại thương tiếc quảng đời đã qua, và thấy như có cơn gió lạnh thổi qua quảng đời đó.Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.Người này kể lại với tôi rằng đô đốc nổi tam bành lên, giậm chân chửi thề, bảo tôi là quân ăm trộm, quân phản nghịch, rằng tôi đã cả gan khiêu khích quân đội Thiên Hoàng! Tôi hiểu như vậy nghĩa là gì rồi.Cuốn Quẳng gánh lo đi.
