Tôi hăng hái rảo bước lại phòng một khách hàng.Bà không chịu nổi nữa.Ông nói: "Nhiều năm kinh nghiệm dạy tôi muốn ngủ ngon thì không gì bằng tụng niệm.Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20.Máu bạn sẽ lưu thông, óc bạn sẽ hoạt động và chẳng lâu đâu, sự dồi dào của nhựa sống chạy khắp cơ thể bạn, sẽ đuổi ưu phiền ra khỏi đầu óc bạn ngay.Tôi khuyên vậy là vì họ thường chỉ bận óc với ý nghĩ: "Làm sao cho người khác bực mình được?".Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có.Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy.Nhà cầu! Tức là phòng hành tội của hiến binh Nhật Bổn! Bạn bè của tôi có nhiều người chẳng thà tự tử chứ không chịu bị giam trong khám đó.vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm.