Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.Tự do hay không là ở mình.Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.Cô không dám nhìn vào ai.Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.