Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.Lý do không phải những tác phẩm trên không nghiêm túc mà vì: tiểu thuyết dở thì không nên đọc, còn tiểu thuyết hay thì làm cho ta đọc một mạch, nhanh như một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước, và tới đoạn kết thì ta muốn hết hơi mà chẳng mệt nhọc chút nào.Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc.Và bây giờ tôi phải xét đến vấn đề là nên coi tuần lễ có sáu hay bảy ngày.Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Tuy vậy, y không đến nỗi bị dày vò như kẻ muốn tới thành La Mecque mà không bao giờ bước chân ra khỏi nhà mình.Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy).Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.