Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Em gọi mãi không dậy.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Cậu em hướng dẫn tận tình.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Hoặc… Nói chung vậy thôi.
