Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng.y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".Tới nhà, bạn không ăn ngay.Mà công ty bắt ông đợi mỗi ngày 2 lần mỗi lần năm phút, chính là bắt ông chịu thiệt như vậy.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia.