Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:tôi thì mạnh mẽ và hiếu động, trong khi chị ấy thì hiền và trầm tính hơn.Tóm lại, bất cứ một công vệc gì cũng đều có cái giá của nó, không có công vệc nào là quá dễ dàng và thoải mái.Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:Mỗi khi cảm thấy buồn cô thường dạo thuyền trên sông Cam và ngắm nhìn thành phố có bề dày lịch sử bật nhất nước Anh này, đặc trưng nhất làNgày tôi đặt chân vào cấp ba thì cũng là lúc chị học năm cuối cấp.Một người gần lại thấy thật xa.Cái thích đó gọi là sự quí trọng.Tiến “bà tám” theo như cách gọi của Chíp lại xăm xoi: “Bà già vô lớp rồi kìa, nó ngồi cái bàn nào là nhà trường đứt ruột cái bàn đó, học hết năm có lẽ cái ghế nó ngồi sẽ còn bóng hơn cả gương đấy tụi bây à!”.
