Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Tôi cười khùng khục trong họng.Bởi bạn là người sòng phẳng.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.Ăn xong lên giường nằm.Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.