Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.Tôi đi bộ cũng được.Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
