Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.Và có lẽ cả hướng thiện.Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Bạn không mong bác đọc lắm.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
