Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.Cũng không được đọc truyện nữa.Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Để nấu cơm cho anh ăn.Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.Mẹ tôi đi về phía bên kia.
