Trái lại những buổi họp nhàm chán và vì sao nhàm chán thì tất cả chúng ta ai cũng biết.Lúc đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài.Còn ở đây đều là người lớn cả.Và điều này còn tùy thuộc vào sự khác biệt giữa các nền văn hóa, quan niệm đạo đức ở mỗi nơi nữa.Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả.Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel?Bạn đã đề xuất và khuyến khích mọi người cùng bàn bạc một vấn đề nào đó.Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07.Bên cạnh đó, còn có những luật lệ hà khắc bất thành văn nhưng lan rộng trong xã hội.Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.
