Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.Cơ bản là không muốn lắm.Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.