Như vậy luôn tám tuần lễ.Mắt tôi không rời những người phu, thấy họ khiêng những thùng chất nổ một cách hờ hững mà lạnh xương sống.Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ.Nhưng tính bà cả ghen.Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây".Tôi nghĩ đến tất cả những nỗi khốn khổ đã chịu đựng và không chút hy vọng gì về tương lai hết.Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.Trước kia, hay tin đó tôi đã sợ và mà phát kinh động.Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự.Tại sao bạn không tự hỏi những câu này và chép lại những lời bạn tự giải đáp?