Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Tôi không thể có cái ý cung cấp cho công việc đó ba bốn chục phút liên tiếp vô cùng tĩnh mịch.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.Nhưng có nhiều mức độ.Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Đó không phài là lời khuyên của tôi, mà là lời khuyên của những người khôn nhất, thực tế nhất ở đời.
