Chị út là người bạn học lớp một với tôi.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.Dù mẹ không bay, không bay đâu.Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.Không cất đấy, làm gì được nhau.