Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Mà sống khoa học một chút.Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
