Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.