Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.Một số người giúp đỡ nhiều.Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Rồi ông lại bảo: Thôi.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
