Tôi đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây phút chia ly đau đớn.Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay.Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều:Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.Mọi việc đã thành công tốt đẹp.Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không.Bạn còn nhớ những lời nói đầu tiên của tôi trên radio không? Những lời chân thật cởi mở ấy giúp tôi vượt qua Nỗi sợ cái micro một cách dễ dàng.Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc.Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng.Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.
