Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Hai là bạn viết cái chuyện này.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
