Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Đúng là chuyện thường.Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
