Tương lai của hai người bạn đồng đội với tôi đã bị vết nhơ.Suốt nhiều tháng trời tôi phải sống nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mì gói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp.Ngày nay, ngân hàng Bangkok là đầu tàu của các tổ chức kinh doanh lớn nhất Thái Lan.Một nỗi tức giận và bối rối thoáng qua tâm trí tôi: “Tôi đã học và áp dụng những nguyên tắc trong sách như thế nào mà giờ này tôi vẫn còn ở đây, ở trường đại học này thay vì làm được việc lớn lao ở thế giớí bên ngoài? Liệu tôi có bỏ sót điều gì không?”.Thậm chí có khi chúng ta còn phải học những kĩ năng mới!Thay vì chán nản,ông xông ra và huy động nhân viên nhặt nhạnh các bình xăng mà lính Mĩ bỏ đi,sử dụng như những nguyên liệu thô cho nhà máy của ông.Người chủ cửa hàng không biết phải làm gì cả.“Vấn đề không phải là bạn đã rơi bao xa, mà là bạn đã leo lên lại đến mức nào!”“Không phải bạn đã thất bại , mà bạn chỉ chưa tìm ra được cái gì hơn thế!”“Đây là một điều thuận lợi với những người lớn tuổi vì ở môi trường xung quanh không trọng lượng, bạn có thể di chuyển dễ dàng hơn gấp bội”.
