Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta?Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.Cho nên ta phải hỏi ý nhiều người, rồi dùng lương tri của ta mà xét những lời khuyên ấy.Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ.Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say.Trong 8 năm vừa rồi, tôi đã đọc hết những sách, báo cũ, mới mà tôi có thể kiếm được bàn về vấn đề diệt ưu tư.Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được".Tên chàng là William Osler.Như tôi đã nói, lần đó tôi thoát chết có lẽ nhờ chiều chúa nhật ngồi chép lại những hành động có thể làm được cùng những kết quả có thể xảy ra được của mỗi hành động.Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu.
