Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.