Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
