Người nghèo nhìn thấy nguy cơ mất tiền.Với những ai dùng lý lẽ “Tôi không có nhiều tiền đến mức cần phải quản lý” để biện minh, thì quả là họ đang có cái nhìn sai lệch về vấn đề này.Tôi thậm chí còn quay lại trường đại học và lấy được tấm bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh.Hãy xem bạn có phải làm việc nặng nhọc vì tiền không.Họ dành gần như toàn bộ thời gian và sinh lực chỉ để làm mỗi một việc là chê bai, trách móc, than phiền, chứ hiếm khi đề ra bất cứ sáng kiến nào nhằm giảm bớt khó khăn, chứ đừng nói đến việc làm sao cho rắc rối không “đến hẹn lại lên”.Hãy hình dung bạn đang đi bộ trên phố với đứa trẻ lên năm.Họ luôn ra vẻ như là họ đã tính toán hết mọi điều, và chỉ có do xúi quẩy hay một chút vướng mắc tạm thời nào đó nên họ phải khánh kiệt hay rơi vào cảnh long đong.Ý định của tôi là chỉ đầu tư vào đây số tiền dưới một triệu đô-la.Với số người khác, cảm giác lại là nản chí.Từ kinh nghiệm của tôi, người giàu không gia nhập các câu lạc bộ sang trọng, danh giá chỉ để chơi golf thôi đâu.
