Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều.Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Bác hỏi: Sao con không đi học.Thằng này ăn mặc phong phanh.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.Và ông vội ngoảnh đi.