Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.Xôi em để trong lồng bàn.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.