Mất mất người kể chuyện.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.Chả nghĩ nhiều cho ai được.Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.