Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.