Cảm nhận rằng bạn không thể làm gì khác để thay đổi tình trạng đó có thể làm cho bạn cảm thấy bất lực, buồn chán hay trở nên giận dữ.Qua nhận diện, và ý thức của bạn mà thiên nhiên cũng nhận thức được chính tự thân mình.Mà đó chính là sự phát sinh của sự chú tâm một cách cảnh giác, đó là không gian của sự hiện hữu trong đó từng lời nói được tiếp nhận.Bạn tiếp xúc với thân cây ở một mức độ rất sâu.Khi bạn nhìn hay lắng nghe họ, có một sự yên lắng một cách tỉnh giác – dù chỉ là hai, ba giây thôi.Chúng rất dễ đi lạc vào những toan tính, dự án, suy tư ở trong đầu – đánh mất mình trong mê hồn trận của những vấn đề rắc rối do chính mình tạo ra.Có những phân tử đang tự phối trí lại.Bạn sẽ cảm thấy mất đi cảm nhận về chính mình.Cho nên chữ “tạm biệt”, trong nhiều văn hoá khác nhau, thường được nói là “hẹn gặp lại”.Nhu yếu có một người phối ngẫu và có con là một nhu yếu căn bản.
