Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Không lại phản tự nhiên quá.Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Nhưng mưa dầm thấm lâu.Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
