Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.
