Chỉ cần một giây phút bạn để tâm đến người đó là đủ.Chúng ta còn đồng hoá mình với những khổ đau mà chúng ta đã cưu mang.Khi bạn nhìn vào một thân cây và nhận ra sự tĩnh lặng của thân cây đó, chính bạn cũng trở thành sự tĩnh lặng.Nhưng đó chính là cái Biết sâu sắc phát sinh từ một hành động đơn thuần là đặt sự chú tâm của mình một cách hoàn toàn vào một người hay một vật.Nhưng tệ hơn nữa là chúng ta không có ý thức rằng mình đang cho rằng nhữgn thói quen tiêu cực ấy chính là mình.Chúng ta đã quên những gì mà một tảng đá, một thân cây hay một con thú vẫn còn biết.Những mặc cảm mà ta có về bản thân mình như “Tôi là một kẻ bất tài” hay “Tôi là một chẳng ra tích sự gì”…cũng vậy, đây là những cảm nhận không thực sự hiện hữu, mà chỉ là những kết luận sai lầm của riêng mình về chính mình, chỉ nằm ở trong đầu mình mà thôi.Đây là một ngục tù mà trí năng của bạn tự tạo ra cho chính mình.Bnạ không thể tìm ra được mình trong quá khứ hoặc tương lai.Phận nhận biết đo chính là sự trường cửu ở trong bạn – chính là Tâm.
