Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Anh đang hạnh phúc.Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.