Cái khó ở đây là buộc tác giả phải sử dụng ngôn ngữ của bạn hơn là dùng ngôn ngữ của chính tác giả.Mặc khác, sách lịch sử tường thuật lại một câu chuyện, có cốt truyện và nhân vật, có chương, có hồi, có sự kết hợp phức tạp của hành động, cao trào và kết thúc.Mà hiện tại và tương lai mới là điều chúng ta quan tâm.Rõ ràng, muốn có một tập san càng cô đọng, người ta càng phải chọn lọc nhiều.Cách đọc thụ động không thể giúp bạn đánh giá cao một cuốn tiểu thuyết hay hiểu được một cuốn sách triết học.Hãy coi việc đọc một cuốn sách là cuộc đối thoại giữa bạn và tác giả.Tất nhiên là không thể có tranh luận nếu không có sự thiên vị.Lịch sử không phổ quát được như vậy.Tại sao họ có thể tỉnh táo đến thế? Đối với họ, có một sự khác biệt lớn giữa việc đọc hay không đọc cuốn sách họ đang cầm.Ở thế kỷ XVIII, các tác giả có thói quen viết những tiêu đề rất trau chuốt, tỷ mỷ - những tiêu đề có thể nói hết cho người đọc biết cuốn sách viết gì.