Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.Dù đôi khi như leo cột mỡ.Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
