Một ngày mùa đông, bà đi trên đường, trượt chân té trên giá và nằm bất tỉnh trên vỉa hè.Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước.Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà.Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm.Lúc ấy đã gần xuống lỗ rồi, còn hưởng được gì nữa.Tôi biết thế nào cũng được việc và quả nhiên người ta nhận liền.Chính những thượng cấp của ông sống sung sướng ở Washington lại phát điên, vì Peary đã nỗi danh vang lừng trong nước.Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh.Có người trả lời: "Tôi không sao theo lời ông được, vì tôi nhiều nỗi lo quá rồi".
