Quả là một phương thức hoàn hảo để vĩnh viễn không thể đong đầy thỏa mãn, bạn không đồng ý ư?Tâm trí không sao hiểu được điều này.Chỉ nên tập trung chú ý vào cảm nhận đó thôi.Sự không tha thứ thường nhằm vào người khác hay vào chính bản thân mình, nhưng cũng có thể nhằm vào bất cứ hoàn cảnh hay tình huống nào đó – trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai mà tâm trí bạn không chịu chấp nhận.Về mặt tâm lý, cảm giác thiếu thốn và bất toàn lại càng lớn hơn.Tâm trí của bạn là một phương tiện, một công cụ.Sau đó, chúng tiếp tục thanh thản bơi như thể trận đánh chưa hề xảy ra vậy.Trong các trường hợp đó, bạn có khuynh hướng trở nên “mê muội” hay “bất thức”.Hãy quan sát cảnh vật chung quanh bạn trong vài phút theo lối thiền định – tức là không để cho tâm trí đặt tên chúng – và tiếp tục cảm nhận cơ thể nội tại trong khi bạn quan sát.Vậy mà không thứ gì có giá trị bị mất đi cả.
